Phố Quen
Chiều nhàn lên phố
quen
trời cạn nắng ngọn
đèn đường ngóng đợi…
phố vẫn nằm trong
đầu bước đi lạc lối
khói sương lấp ló
phía chân trời tím mờ
vùng cao ốc mặc kiếng
lạnh lùng đứng xơ rơ
vụn mây bay tảng lờ
không thèm dừng lại
hối hả cùn hai
chân vẫn luôn trễ nãi
điểm hứa hẹn trần
ai tuần tự xa dần!
con đường từng đi
qua bỏ lại phía sau chân
gót âm vang suốt
chiều dài viễn xứ
cớ chi không quay
lại một lần nghe thử
tiếng thời gian
non nớt tuổi lấp đầy
hàng xe hơi giống
loài rùa sống dai
chốt thân phận
vòng vo gọi tương lai dĩ vãng
nơi ngã tư - vàng
đỏ xanh - ngẫm ra chán ngán
dừng lại qua - không
một chút đoái hoài!
đường rầy xe lửa
song song đối lưu tựa con thoi
metro hun hút xuống
lên - lặng thinh lầm lủi
bậu xa xưa bỏ lại
nét thơ ngây từ buổi…
nắng tần ngần nhìn
theo dấu thanh tân
lòng bối rối bóng
mây đưa thơ lạc mấy vần
tuổi hoa niên ở trong
tranh dáng thiên thần tuyệt mỹ
vịn ly cà phê chạy
ngược dòng thế kỷ
con đường cũ mỗi
ngày im lặng kể xót xa…
giọt mưa vui nhè
nhẹ lạnh tay ngà
người con gái da
nâu ngại ngần băng ngang đường vội vã
lá phong nằm trông
trời nước cuốn thân tơi tả
có bao giờ trách cứ
tại… mưa thu?
phố quen đi đau nhức
khắp thân tù
nhớ thuở nằm nôi
nghe từng lời ca dao mẹ hát
lúa vàng trăng ngợp
cánh đồng bát ngát
ngọn đèn dầu le
lói sáng tuổi lên
trở về nhà đường bằng
phẳng lắm chông chênh
ngẫm nghĩ ra - đây
chỉ là phố lạ!
Trang Y Hạ
San Francisco,
2008
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét