Áo
Vá
Áo
"tù xanh" rách nát ngày năm trước
chừ
vẫn còn lành lặn bận trong tâm
trần
ai một miệt mài chân đếm bước
bắc
đẩu rơi lạnh ướt đẫm chỗ nằm
đêm
rừng nhức nghe côn trùng mưa vỗ
ngày
tê thân nắng quái lặn sương mờ
thương
mõ dâu đau đầu câu kinh khổ
gác
tay đêm trộn trạo mấy vần thơ
có
tiếc chi một quãng thời tuổi trẻ
mộng
Nam Kha thoáng chốc đã giật mình
tháp
chuông cao rầm rì bầy chim sẻ
mọt
hiên ngang rúc rỉa dáng trúc xinh
mắt
trắng bệt dõi chân trời biên địa
màu
mây mưa mỏi mắt mộng mơ màng
bầy
sói hoang tranh giành mồi chì chiết
lòng
sông buồn chảy sạch hết chứa chan
áo
"tù" vá năm ba lần áo vá
vẫn
chưa lành da dẻ một đời trai
đêm
thấm lạnh ký ức tràn đáy dạ
bụng
trống trơn chứa trăm nỗi u hoài.
Trang
Y Hạ
K4
- 1982
“The
poet is a reporter interviewing his own heart.” (Thi sĩ là người
phóng viên tự phỏng vấn tâm hồn)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét