MẢNH PHI BÀO
Phạm Thu Hương
Hoa rừng xanh lá sao ta
thích mặc?
Sắc màu quân phục, khoác mộng
đời trai
Mũ sắt, súng trên vai, giầy
lấm đất
Xé rừng hoang, đỉnh đồi xanh
cao ngất...
Vai vác ba lô, đạn cài ngoài
cật
Nhớ quê hương lặn khuất ánh
dương tà
Ngắm sao trời, quặn thắt nẻo
quê cha
Mộng sum họp, vợi xa, nhiều
khó nhọc...
Đón anh về, mẹ khóc một chiều
xuân
Vành khăn tang nửa chừng
quan tài gỗ
Mảnh phi bào lỗ chỗ mảnh đạn
ghim
Thẻ quân nhân loang tím màu
máu đổ...
Về với đất bia mồ ghi ngày
tháng
Một thời hùng bi tráng đáng
mặt trai
Bộ quân phục vẫn oai cùng sử
sách
Mảnh phi bào - khí phách dậy
non sông...
Phạm Thu Hương, 25.05.20
Nhân kỷ niệm Ngày Lễ chiến sĩ trận vong của
Hoa Kỳ , đôi dòng tri ân dành cho người bác và các quân nhân đã tử trận trong
cuộc chiến anh em huynh đệ tương tàn của đất nước.
Lời Gió Mưa
Trang Y Hạ
Ngày “Memorial Day” hằng năm ở Hoa Kỳ, hay còn gọi là ngày “Chiến
Sĩ Trận Vong”. Ngày tưởng nhớ, thương tiếc người chiến binh dũng cảm Hoa Kỳ trong
các cuộc chiến tranh, kể cả cuộc nội chiến “American War", từ năm 1861 – 1865.
Và cũng có thể cho đó là cuộc chiến tranh giữa các Tiểu Bang (War Between the
States).
Trong cuộc nội chiến Hoa Kỳ kéo dài bốn
năm, đã cướp đi hàng triệu sinh linh của cả hai bên… Quân miền Nam đầu hàng - họ
được quyền cầm súng, cưỡi ngựa về quê xây dựng lại đất nước. Hận thù được xóa bỏ
vĩnh viễn. Người chết hai bên được vinh danh và chôn chung trong nghĩa trang “Arlington”
rộng lớn. Nghĩa trang có thể ví như một “Danh Lam Thắng Cảnh” nổi tiếng về tính
nhân ái của Hoa Kỳ!
Tôi là người công dân Hoa Kỳ, gốc Việt. Hằng
năm - theo phong tục ông bà… Tôi thắp nén nhang tưởng nhớ những chiến binh đã nằm
xuống cho hòa bình tự do... Tôi cũng tưởng nhớ tới người lính Việt Nam hai miền
(Nam - Bắc) đã bỏ mạng trong cuộc chiến 20 năm. Người lính miền Nam Việt Nam, đã
thất bại và họ đã bị quên lãng ở trong nước cũng như tại Hoa Kỳ.
Hôm nay tôi vô trong trang “face book” của
cô giáo Phạm Thu Hương. Tôi thấy cô mặc bộ đồ quân nhân (treillis). Cô lại còn viết:
-“Nhân
kỷ niệm Ngày Lễ chiến sĩ trận vong của Hoa Kỳ , đôi dòng tri ân dành cho người
Bác và các quân nhân đã tử trận trong cuộc chiến anh em huynh đệ tương tàn của
đất nước.”.
Là một người công dân Hoa Kỳ, gốc Việt, và
cũng là người lính (miền Nam) thất bại... Tôi vô cùng cảm động khi thấy cô giáo
Phạm Thu Hương khoát lên người bộ quân phục màu (treillis). Cô còn làm thơ diễn
tả “nội tâm” người lính, mà chưa chắc người lính nào, còn sống hiện nay, làm được:
“Vai vác ba lô, đạn cài
ngoài cật
Nhớ
quê hương lặn khuất ánh dương tà
Ngắm
sao trời, quặn thắt nẻo quê cha
Mộng
sum họp, vợi xa, nhiều khó nhọc...”
Ngày
tháng đó đã đi qua rồi, dòng sông tuổi nhỏ đã lặng lẽ trôi qua rồi, còn lại là
những đôi mắt già nua của - người lính già ở bên nầy, bên kia bờ đại dương. Đôi
mắt người mẹ vẫn dõi theo như vậy! Mẹ tôi đã một trăm tuổi, mẹ tôi sống dai để
chờ tôi về cùng chết với bà, hay để nhìn bà chết.
“Con chim thời nhỏ bay ngang rồi”. thơ Ninh
Chữ
Tất cả chỉ còn là kỷ niệm vụn vỡ, có chăng
còn sót lại trong mắt của một ai đó, từ lớp trẻ! … Mặc lại bộ quân phục như - một
thứ trang trí mơ hồ lẩn khuất mất dạng trong dòng lịch sử lãng quên… Với cô
giáo Phạm Thu Hương, thì tôi nghĩ là cô “trân trọng” bằng với tấm lòng nhân ái để
tưởng nhớ một ngày “Memorial Day” của Hoa Kỳ! Hơn nữa là cô còn có một người
Bác tử trận. Người đời họ sẽ không nghĩ như vậy. Có thể họ: giỡn cợt, mỉa mai… cho
bọn, “ăn mày dĩ vãng” để nhận được sự - thương hại… xót xa…!
Cô viết lời tưởng nhớ rất cảm động và ý
nghĩa. Và tôi, còn thích đoạn thơ của cô:
Đón
anh về, mẹ khóc một chiều xuân
Vành khăn tang nửa chừng
quan tài gỗ
Mảnh phi bào lỗ chỗ mảnh đạn ghim
Thẻ quân nhân loang tím màu
máu đổ...
Mẹ tôi đón tôi về tới hai lần…! Mẹ tôi còn
may mắn hơn các bà mẹ Việt Nam khác trong cuộc chiến Việt Nam dai dẳng và sau
ngày “hòa bình”.
- “Một viên đạn xuyên qua một
người lính dù thuộc bên nào đi nữa, thực ra nó đã - xuyên vào trái tim một người
mẹ”. Lời của tổng thống Hoa Kỳ
Abraham Lincoln.
Cá nhân tôi, kể từ ngày thất bại - tôi chưa
một lần mặc lại bộ quân phục (treillis) đó. Lý do rất đơn giản: lịch sử đã sang
trang; lịch sử có cái lý do của lịch sử, lịch sử có sự đặc thù của lịch sử…
Dòng lịch sử xoay vòng, con người không thể cưỡng cầu được. Tôi không mặc bộ
treillis, bởi tôi cảm thấy có lỗi với chính tôi, lỗi với người thân; xa hơn nữa
là lỗi nơi tôi sinh ra! Tôi đã mang một “quốc tịch” khác. Tôi không “ăn mày dĩ
vãng”. Người xưa nói: “Hữu xạ tự nhiên hương”!
Tôi là công dân Hoa Kỳ gốc Việt! Tôi, cảm ơn cô giáo Phạm Thu Hương! Cô đã làm thơ, viết lời bạc,
mặc bộ đồ treillis - tưởng nhớ một ngày “Memorial Day”! Một ngày, đối với cô là
- một ngày hoàn toàn xa lạ.
Trang Y Hạ
San Francisco - 5.25. 2020
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét