HỒNG NHAN HỌA THỦY
Thơ: Trang Y Hạ
Ta biết bậu có có buồn
một mình ra biển mưa tuôn sóng tràn
và biết bậu chẳng thở than
vuông tròn đơn độc ai san sẻ tình
cảnh khổ đau, cảnh nhục khinh
cảnh tủi hổ, cảnh một mình ru con
và bao dự cảm xói mòn
tấm thân thiếu nữ căng tròn năm xưa
ta từng đợi bậu dưới mưa
ta từng đợi bậu giữa trưa, giữa chiều
ta từng đợi biết bao nhiêu
ta từng đợi nên đã liều lĩnh qua
thôn cũ tựa bãi tha ma
đồng hoang cỏ dại nhà nhà vắng tanh
soi ngang vài mảnh nắng hanh
đình hoang, mả lạnh lá xanh nhuộm vàng
không chồng mà chửa mới ngoan
có chồng mà chửa thế gian sự thường *
hồng-nhan-họa-thủy tai ương
hay đời chiến loạn nhiễu nhương dây vào
lý nào cũng chẳng làm sao
tình nguyên thủy vẫn cồn cào ruột gan
gia phong, tiết hạnh dây ràng
buộc thân con gái mấy ngàn năm xa
xưa rồi một thuở mẹ cha
đặt đâu ngồi đó quả là tai ương
thủy chung cốt ở tình thương
thủy chung cốt ở đôi đường cùng yêu
ta san sẻ bậu ít nhiều
ông Trần Nguyên Đán cũng liều vì con
ăn cơm trước kẻng bụng tròn
Phi Khanh nhận tội sử còn ghi thôi
nhớ bậu ta có bồi hồi
mười hai bến nước người đời bày ra
bến đò nào chẳng kẻ qua
bến nào chẳng có người đi xa về
bày ra lắm lệ nhiêu khê
lời khen thì ít, tiếng chê thì nhiều
bày ra lễ hỏi đủ điều
môn-đăng-hộ-đối, nguồn yêu khô cằn
còn đây khế-ước dưới trăng
bậu đi biển hết băn khoăn nữa rồi
duyên tình được đặt lên ngôi
trời không bắt xấu vô hồi vô thiên.
Trang
Y Hạ
*
Ca dao
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét