VE VÃN
Thơ: Trang Y Hạ
Thôi đành ve vãn trời cao
nhỏ cho mấy hột mưa rào ấm thân
là ta ôm mối nợ nần
ngóng trông nơi đám phù vân trả giùm
bên đêm ếch giỡn kêu um
dế ca mỏi họng trong lùm lặng im
bên sông bóng vội vã chìm
xót người xa tít biết tìm phương nao
sẩy chân lạc xứ thiên-tào
không tiền ráng đếm bầy sao lu mờ
thèm cơm gõ cửa thiên cơ
ruộng không canh tác đói phờ rụng răng
thân ta ai quất nổi lằn
máu thương không rướm đêm trằn trọc đêm
họng khô khát có ai chêm
lu ghè vỡ nát ngoài thềm từ lâu
sáng mai đội sớ vô chầu
ngai vàng sút cẳng áo bâu nhặng ruồi
dưới nền ấm nước sục sôi
vương không chịu nhú bầy tôi lạc loài *
đâu rồi thiết trượng ra oai
ngàn quân mấy dặm quan hoài có không
đài cao trống nhịp chiến công
cung thương rớt đáy mây lồng cát sa
con công xếp nếp lụa là
ngậm lời tố-hộ rừng tha thiết nhìn
xẻ tim giấu kỹ niềm tin
đẩy cho đông thoát, định hình tương lai
không vay nợ nhiếc mỗi ngày
đang ăn mặn lại ăn chay, chay trường
én mê giở lịch thấy thương
ta mê giêng tháng vấn vương mấy mồng
ta chừ ve vãn thinh không
vọng cho nghe tiếng tiếng lòng trót rơi
và ta tập nói lại lời
tỏ tình từ tuổi hai mươi với người
yêu ngày gióng gánh nắng nôi
cội sim mát bóng ai ngồi bên ai
bụi tre ngoắt gió giải bày
thân ta lởm chởm nhiều gai đó mà!
Trang
Y Hạ
Hán Tự. Chữ Vương nhú đầu thành chữ chủ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét