ĐI TU
Thơ: Trang Y Hạ
Bỏ đời dưỡng tóc đi tu
thâm sơn cùng cốc mịt mù tăm tăm
đường tu mặt mũi đăm đăm
sư trung coi bộ ria cằm rậm ra
mõ khua sửng sốt rừng già
nào giộc, nào khỉ túa ra rần rần
thấm kinh não choáng lâng lâng
xúm đem khoai sắn ân cần tới cho
cảnh khuya thanh tịnh giày vò
tiếng suối reo ngỡ giọng hò trong veo
về xuôi thong thả mái chèo
thả hồn theo hướng trông theo phương nào
nhìn gương mặt nước chao vao
thèm thịt cá bụng cồn cào thèm cơm
mơ mơ cái quạt thằng bờm
chân tay lưng bụng ghẻ hờm đẹp da
tụng tưa mấy bộ di đà
tiểu chú chẳng có quỷ ma một bầy
sư trung lần hột sần tay
mõ kêu tức tưởi có lay chuyển gì
Trương Lương phúc gặp cố tri
nhẫn lòng lượm dép ra đi cứu đời
nằm thiền núi mỏi lá trôi
uyên thâm mấy độ tả tơi lá vàng
niết bàn mây đậm quan san
chập chùng sương khói hỏi han ai giờ
vần vò, trệu trạo ý thơ
bầy khỉ, giộc đứng ngẩn ngơ bìa rừng
trông ra thiên hạ suy hưng
đường tu cầm giữa lưng chừng phải chăng
vui thêm xỉ vả hung hăng
khỏe thêm sóng dậy đất bằng điêu linh
mấy năm tu tính với mình
lục hoài chưa ánh bình minh ló đầu
lòi ra nhơn nhởn hào sâu
diêm vương bày tiệc trảm đầu cho vui
tàn đêm nhớ mẹ ngùi ngùi
thân dài vai rộng mẹ nuôi ích gì
lòng mẹ vốn dĩ từ bi
con tu vướng nạn hạn kỳ mẹ ơi
thâm sơn cùng cốc thiền ngồi
nhớ xưa phật tổ bồi hồi chia tay
vợ con lên núi và ngài
ngộ ra nhân thế đắng cay tội tình!
Trang
Y Hạ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét