VÓ NGỰA CHIỀU HOANG
Thơ:
Trang Y Hạ
Cõng
bậu nhảy tuốt
lên yên
ngựa
phi nước rút nhắm triền núi cao
nắng
mưa đèo dốc gió gào
hồn
binh mã nhớ
đang thao thức chờ
trận
tiền lau lách tiêu sơ
mập
mờ dấu tích đôi bờ phân tranh
xương
phơi nhứt tướng công thành
rừng
đêm nghe đám
lá xanh thầm thì
trận
tiền, ai khóc chia ly
khải
hoàn, ai nhắc người đi không về
chiều
hoang vó ngựa sơn khê
gươm
cùn, cung mọt
- tư bề lặng im
trầm-bình-thanh:
réo thơ tìm
phù-bình-thanh:
gọi con tim u hoài
tướng
còm, ngựa ốm ra roi
trận tiền lưu trí lạc loài phôi pha
đôi
khi, thử nghĩ rằng già
đôi
khi, tưởng
trẻ hơn là hai mươi
đôi
khi, mới nói lại cười
đôi
khi, ngậm miệng y người bị câm
thôi
đành, gánh lấy
lỗi lầm
đã
từng xẻ núi
xuyên tâm tìm
đường
đầy
tai: ếch, nhái,
ễnh ương
tàn
đêm rỉ rắc sầu vương
trận tiền
cõng
bậu nhảy tuốt lên yên
ngựa
già hồng hộc qua miền
nắng hanh
rộn
tâm ấy
khúc quân hành
âu
là kỷ vật để dành cho nhau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét