Sóng cuộn Kỳ-La, đau hồn nước
Mây vờn Cao-Vọng, xót cảnh nhà.
(Trang Y Hạ)
UỐNG RƯỢU VỚI CỤ
HỒ-NGUYÊN-TRỪNG
Sóng
cuộn Kỳ-La, đau hồn nước
Mây vờn Cao-Vọng, xót cảnh nhà. [1]
Đêm
chờ sáng quá-khứ sờ loạn nhịp
đầu
chưa nguôi, dĩ-vãng nhắc Đại-Ngu
giọt
sương nện ngụm ngụm trà lạc nhách
gió
trời nam gió xoáy thổi vù vù.
Giờ
thất trận nuốt giọt mưa cửa ải
ngước
mặt lên đỉnh núi rớt màu tang
bầy
em gái, tuổi cập kê cúi mặt
nụ
hôn chưa duyên phận hối lỡ-làng.
Bóng
mẹ đứng, xế tà ôm con nhỏ
dáng
cha ngồi, quân giặc trói hai tay
đám
ưng khuyển, tha hồ vơ-vét của
hàng
binh đi, đi vào kiếp lưu-đày.
Kiến
địa hiểm, hiểm nguy đành cố bước
ải
khói mờ, ngoảnh mặt tạ quê hương
trời
sẫm tối đường lưu-vong dịu vợi
thân
thân trai ngả ngã ngựa chiến-trường.
Đất
địch nghĩ Phi-Khanh trăn-trở giấc
thấm
lời cha, Nguyễn-Trãi viết Bình-Ngô
nhập
thế sự, tự - thân-bất-do-kỷ
hậu
nhân ơi, xin giữ vững cơ-đồ.
Đêm
chờ sáng, du hồn lần cố-quận
cô
nguyệt huyền, lọn sóng giục Lương-Giang [2]
quan
gá-nghĩa, không khỏa đi nỗi nhục
công
hầu dâng, chẳng lấp phận quy hàng.
Thiên-Nam-Mộng
mơ màng cô Thái Diễm [3]
đất
Hung-Nô, nữ sĩ gặp vận may
đất
Hung-Nô, Tô-Vũ nhờ cánh nhạn
rơi
cung thương, gánh một gánh lưu-đày.
Ngụ
đất giặc, chẻ đầu chế ra súng [4]
quân
thù vui, tự giết giết lẫn nhau
cơm
từng hột, nhai như nhai sỏi đá
nước
nuốt vô trong bụng nước đục ngầu.
Đa-Bang
trận, quân Minh sợ tái mặt [5]
lực
bất tòng, văng vẳng thần Kim-Quy
thiên-thời
tận thiên-tài đành bó gối
chiến-trường
tan vung vãi xác quân-kỳ.
Kẻ
hậu bối, bước trùng vùng thất trận
theo
tiền-nhân, vẽ bức họa lưu-vong
vẽ
tội đồ, tội đồ làm mất nước
xin
lỗi quê một cổ gánh đôi tròng.
Túc-Tâm-Đạo,
ôm vòng xoay khắc-nghiệt [6]
gươm
giáo tan, ôn cố thuở lương-thời
buổi
ly-loạn trút tang thương thiếu-phụ
hóa
lưu-ly, ngàn giọt giọt lệ rơi.
Nơi
đất giặc, tri-kỷ đâu thù-tạc
hũ
rượu hâm, bỉnh-bút giữ hồn thơ
loài
cỏ dại, được mùa mau tươi tốt
vòng
tuần quay, hạn hán đón bơ-phờ.
Nơi
đất khách, giả đui tìm sinh-lộ [7]
biết:
“đạo bất đồng, bất tương vi mưu”
rượu
cạn đáy rót chén tràn tâm-tưởng
người
xưa sau chung cuộc một cựu thù.
Chén
rượu ấm tiêu sầu, sầu sầu miết
mảnh
trăng soi soi bến vắng Kỳ-La
chiếc
lá rơi rơi núi khuya Cao-Vọng
hơi
men tan, bóng mờ bóng trăng tà.
"Đất địch nghĩ Phi-Khanh trăn-trở giấc
thấm lời cha, Nguyễn-Trãi viết Bình-Ngô
nhập thế sự, tự - thân-bất-do-kỷ
hậu nhân ơi, xin giữ vững cơ-đồ."
Trang Y Hạ
"Em có bao giờ thầm nghĩ,
chiến tranh qua để lại vết thương đau".
ĐẠI-LỘ CHI-LĂNG
“Từ
ngày ăn phải miếng trầu,
Miệng
ăn, môi đỏ, dạ sầu đăm chiêu.”. (Ca dao).
Về qua đại-lộ Chi-Lăng
[1]
hồn Bà-Chiểu gọi,
dùng-dằng ngó quanh
bước lên xe kiếng
dạ-hành [2]
ngựa vui ôn-cố, bóng
thành hỏi han.
Đường cây giục gió
nắng vàng
nhớ người khai cuộc,
thuở tang tang điền
ẩn-thần đất tụ
cơ-duyên [3]
dấu chân khai thổ tưởng
tiền-hiền xưa.
Bến sông sóng dựa thân
dừa
lạch sình khởi-lập hai
mùa sậm da
trên cơm dưới cá, hiền
hòa
công-lao khởi tạo kể là
công-lao.
Tuổi tên giờ đã đi vào
lãng quên tựa ngọn
ba-đào thiếu hơi
sử bia một góc lưu lời
phập-phòm nghe tiếng lá
rơi chẳng hề.
Lộ-trình nhầu-nhĩ tỉ-tê
tiếng rao đêm vọng gom
về cõi xa
sinh-cơ-tử-tán, quả là
mở mồ ngóc ngó san-hà
lạnh tanh.
Phất-trần ai phất
dỗ-dành
di-cư chia sớt trăng thanh
với đồng
đước, bần, vẹt, sú...
mênh mông
rễ sanh cắm rễ tâm lòng
bấy nay.
Đất trời thay đổi mặt
mày
nhân-sinh-kỷ-kiến, men
cay ấm đời
trở mình trở-giấc sầu
vơi
ba-trăm-năm, vẳng mấy
lời: tử, sinh.
Nhân-gian hát-tửu xập-xình
bát khai vân vụ, hiển-linh
tỏ mờ
thiết-tha đồng vọng
thiên-cơ
tầm-vu sóng vỗ, vỗ bờ
thiện chân.
Tiền nhân bảo-chứng
ân-cần
huyền-quang, huyền-học,
bao lần đề thi
tự bày tai họa ích gì
sát-na phong tận từ-bi
cũng thừa.
Về qua đại-lộ thôi mưa
Chi-Lăng cửa ải sương
vừa tan sương
khí thiêng quyện giữ nẻo
đường
giương cung thầm giở một
chương sử rằng.
Bước trên đại-lộ
Chi-Lăng
hồn non nước, ngự
thuyền trăng luận bàn [4]
nóng từ phương Bắc nóng
ran
bắc-môn- tỏa-thược,
chưa tan cuộc cờ. [5]
Băng tâm nhất phiến
tiêu-sơ
pháo xe ngựa tốt, đang
chờ nước đi
tiếng đàn chim việt
thầm-thì
truy-nguyên mở cõi khắc
ghi sử nguồn.
![]() |
NGHE LỜI BẬU
Nửa
thế kỷ, bởi vì nhau mà kiếm
Từ
trong tâm, bòn mót được bao nhiêu.
(30.4.1975
– 30.4-2025)
Rừng
hoa đót, ẩn trong đầu nở miết
tầm
chim quyên cánh mỏng lạc phương nào
cành
đợi gió nội tâm ran-rát bỏng
chân
trời khoe mây trắng đuổi xôn-xao.
Mở
điện-thoại, tìm vì sao bắc đẩu
vọng
cõi nam, nhạn mệt lộn tầng không
hướng
đông ngóng, bình-minh an giấc điệp
quy
trời tây, vệt nắng dát tủi lòng.
Nghe
lời bậu, thôi đừng về Dak-Pek
nắng
mưa chừ không nhận diện nữa là
người
lạ hoắc xua lớp người cố cựu
đường
thay tên, nẻo cũ bới đâu ra.
Dak-Seang
lượm, dấu tích lưu trong gió [1]
cánh
dù bay tiếp-viện đẹp núi đồi
bầy
trẻ nhỏ chia nhau bịch gạo sấy
người
lính ngồi, phành thư đọc cho vơi.
Đêm
Dak-Súk hứa bừa em gái thượng
sẽ
trở về theo vô núi hái măng
áo
jacket cởi ra choàng vai nhỏ
đôi
mắt nai ngân-ngấn, mặt vùng-vằng.
Ngồi
xe mở ba lô tìm cơm nguội
xôi
nếp than đã giấu tự lúc nào
quay
mặt lại nghe con tim thổn-thức
tấm
chân tình cô gái nhỏ miền cao.
Cơn
gió nóng pha lạnh tràn ký-ức
Tou-Mơ-Rông
mây vẽ khói sương mờ
dòng
sông đẹp, Pơ-Ko phơi cát đá
chú
bướm vàng, suối cạn mắt lơ-ngơ.
Tou-rông
mất, trong lòng đau quá thể
đầu
nguồn sông Dak-Bla nước ngừng trôi
rừng
trùng điệp không thể nào cố thủ
núi
nhấp nhô, hẹn tái chiếm đỉnh đồi.
Gió
Măng-Buk, Măng-đen từ thủa nọ
thổi
lính lên, lủng-lẳng đỉnh mò trăng
phi-đạo
vắng, ngóng thư từ hậu-cứ
thèm
cá tươi, cả tháng mới họa hoằn.
Lô-cốt
gác, nghe thú nằm than-thở
pháo
ho khan, chuột trốn đám cỏ hôi
chiếc
nón sắt, ôm lá khuya tri-kỷ
rủ
hai mùa, mưa nắng tẩm da ngồi.
Dak-To
ghé, hồn bạn vây thăm hỏi
áo
nhà binh mùi phảng-phất đâu đây
khều
mặt đất giấu giày sô lưu dấu
rượu
uống khan, phơi tâm sự: tao, mầy.
Thằng
bạn gặp, gậy lò-dò nhăn nhúm
bưng
ly bia, sóng rung đổ đầy bàn
ôn
chuyện lính, câu sau quên câu trước
vỗ
vai nhau khơi kỷ-niệm miên-man.
Nghe
lời bậu, thôi đừng về Tân-Cảnh
Lại-Văn-Chu
giọng đọc lẫn trong mây [2]
Hí-Viện
hát, ngưng cười nhìn Thánh-Giá [3]
tháp
Trung-Đoàn tan-nát biệt dấu giày. [4]
Tân-Cảnh
chợ, chênh-vênh lưng chừng dốc
xe
lam thồ xuống rau trái bên đường
người
mua sắm, nhận ra toàn vợ lính
buổi
đông vui, ngày đầu mới lãnh lương.
Thương
vợ lính, khu-gia-binh mất điện
sợi
hỏa châu, le-lói ngỡ chồng về
bầy
pháo địch, hòa pháo mừng nguyên-đán
Mậu-Thân
loang, máu lửa nhuộm sơn khê.
Sư-đoàn
lính hoa-kỳ về trấn giữ
đoàn
công-voa dằng-dặc ghé Phượng-Hoàng
đêm
mất ngủ bầy phi-cơ gầm rú
rác
mỹ đầy khoe dưới nắng chang chang.
Người
dân xúm chạy đi moi rác mỹ
lắm
người thầu ôm rác để làm giàu
mở
“dịch-vụ” bu bám theo căn-cứ
chiến
tranh dài, mới tỏ rõ vàng thau.
Mùa
đỏ lửa, Phượng-Hoàng bay tản-mác [5]
áng
mây chiều ảm-đạm phủ chia-ly
làng
Tri-Lễ, bụi tung trùm Dak-Mot
Ngọc-Rinh-Rua,
hỏa-lực hết gầm-ghì.
Bậu
hẹn chỗ cầu treo đeo sương nặng
nụ
hôn lưu tình sử có nào vơi
em
gái nhỏ Bồng-Sơn bay lên núi
ân
tình trao, ngồi chưa ấm chỗ ngồi.
Pháo
bầy thét, Bạch-Hổ gầm Ben-Hét [6]
trấn
ngã ba biên giới Việt-Miên-Lào
tin vui nhận, rằng cuối năm đám cưới
cô
dâu chờ, đôi mắt trõm chao-vao.
Dak-Rao
vọng nhịp chày rơi sương muối
sơn
nữ ngồi vuốt từng khúc măng le
váy
hoa hở ngực đầy hơi bếp ấm
đành
bỏ làng vì quân giặc hằm hè.
Nghe
lời bậu, thôi đừng về đó nữa
dòng
Dak-Psi, xếp cất tuổi thơ ngây
Diên-Bình
xã dinh-điền tìm đất mới
ở
nơi đâu, dấu bom đạn đủ đầy.
Diên-Bình
xã, chưa quên cô gái nhỏ
mới
biết yêu, hôn nháp nụ hôn đầu
cây
cầu sắt rung-rinh theo nhịp thở
vì
sao vui, quên bẵng cả đêm thâu.
Giặc
đánh rát, Kon-Hơ-Ring no lửa
ngút
khung trời vỏ đạn cháy ra than
bệnh-viện
đón người bị thương chật chỗ
đang
yên vui thoáng chốc hóa cơ-hàn.
Ngô-Trang
ruộng, đón lính về phòng thủ
bữa
cơm thơm hơi thở đãi người xa
cá
đồng nhỏ, kho tiêu nhìn rau dớn
có
khóc đâu, đôi mắt lại muốn nhòa.
Anh
lính trẻ ngồi ôm đờn dạo khúc
mắt
ngây thơ, dõi từng nốt giáng thăng
bàn
tay ngọc, mím môi mời ly nước
đôi
mắt to chứa đựng một cung hằng.
Tri-Đạo
ngắm, cô em khều vú sữa
trái
oằn cây mời ăn, mủ dính môi
tháng ba lửa nung Charlie sùng sục
mê
gái xinh, lẩn quẩn lựa chỗ ngồi.
Cầu
Tri-Đạo, lữ-đoàn dù pháo ngự
cây
mùa xuân, dân chia ngọt xẻ bùi
dân
chạy giặc từ DakTo tràn xuống
điểm
cuối cùng trấn giữ phải rút lui.
Chuông
Võ-Định, gọi người năng đi lễ
áo
trắng bay chưa vấy đất đỏ chân
hồn
xác thức, vội vàng làm dấu thánh
mơ
ước theo mơ ước biết bao lần.
Tin
chiến-sự, dập-dồn đơn-vị chuyển
nồi
khoai lang, bậu nấu chẳng kịp đem
vành
trăng nhú dặm đường thêm nặng bước
âm
thầm đi, đụng cành lá ướt mèm.
Vô
Trung-Nghĩa, đôi giày chưa kịp tháo
rẫy
xanh tươi, căng mắt chẳng thấy tiên
phi-tuần
dội, rung giường em gái ngủ
di-tản
vào thị-trấn gói ưu-phiền.
Về
Trung-Tín, vội-vã đào công-sự
xe
nhà binh hối hả chở bụi bay
điếu
thuốc gắn, trệ môi chưa kịp hút
bê-năm-hai,[B-52]
bom trút tối mặt mày.
Nằm
tử thủ, KonTum ròng rã ruột
phố
vắng teo, gom từng sợi tóc mai
bậu
di-tản, trôi phương nào vậy hử
túi
ny-lon, ướp xác lính sương dày.
Xe
tăng giặc, nửa đêm xâm nội thị
thành
Dak-Pha trực-xạ, xích đứt đôi
con,
“sinh-bắc-tử-nam” lòng mẹ (quặn)
khói
thuốc cay (thắt)
ruột dáng cha ngồi.
Sân-Vận-Động,
dân dồn chờ di-tản
ôm
con thơ, người vợ mặt thất thần
chồng
ở lại ôm chiến-hào tử-thủ
biết
có còn gặp lại nối nghĩa-ân.
Vùng
chiến-địa tử thương, ai vuốt mặt
giọt
lệ nào đưa tiễn, phút xuôi tay
anh
lính sữa chưa một lần dám nắm
tay
người yêu chừ xác lạnh nơi này.
Đêm
tử thủ, nghe nhịp chân thiếu-nữ
bước
nhẹ-nhàng tựa chiếc lá thu rơi
giọng
khẩn-thiết từ xa xa vọng lại
giữ
KonTum, đã hứa nhớ giữ lời.
Trường
Hoàng-Đạo, Teresa duyên-dáng
Lê-Hữu-Từ
thăm hỏi Kim-La-San [7]
hoa
phượng nhớ áo dài Phan-Thanh-Giản [8]
người
ra đi gói hình bóng mơ-màng.
Hàng-Keo
rót, rót ly bia tràn phố
Lê-Thánh-Tôn,
Trịnh-Minh-Thế, Thanh-Bình [9]
Minh-Quang
tiệm, mua tặng nàng cuốn sách
làm
món quà sinh-nhật, đứng lặng thinh.
Lá
keo lượn, vô ly sâm-bổ-lượng
các
cô nhìn, quên cặp sách rơi chân
sữa
chua hũ, thấm qua tà áo trắng
hương
trinh nguyên, sỏi đá cũng bần-thần.
Dãy
kiosques, Chợ-Lồng cô mắt biếc
RubiQeen,
Cotab, với Bastos...
lương
nửa tháng, sạch trơn xin ký sổ
nịnh
vài câu, “thế-chấp” dị thấy mồ.
Ngang
“for-get” ngắm cô nàng “me-not” [10]
quanh
một vòng sạp chợ, nàng dẫn đi
năm
mười phút, gấp gáp về lại quán
chỉ
quen thôi, nào biết có duyên gì.
Câu-Lạc-Bộ-Thanh-Niên,
ngồi hóng gió
Dak-Bla
dòng nhiễm bệnh đục hơn trong
Phương-Nghĩa-Bốn,
giếng khô, rau: cay, đắng
Phương-Quý,
Phương-Hòa, lúa bắp (nẩy) trong
lòng.
Phương-Nghĩa-Bốn,
phi-trường rền pháo địch
đêm
chuyển dân, chạy giặc hỏa châu soi
cô
mắt ướt, ngoái nhìn anh lính trẻ
sẽ
gặp nhau, xin đừng có u-hoài.
Nghe
lời bậu, đừng có về thăm thú
Bê-Mười-Lăm,
lớp lớp cỏ trông mây [11]
cô
bán bánh trước đồn lên bà nội
lính
tù-đày, đắp đổi sống qua ngày.
Tân-Phú
rẫy, cho trái cây tươi tốt
trại
tạm cư, đặt tên Ma-Ri-Lou
mái
tôn sáng, cuộc đời chưa thấy sáng
bữa
thăm nhau, hai đứa tắm sương mù.
Tân-Phú
thủa, lâu rồi rẫy tìm rẫy
đất
mỡ gà, nào có thấy gà đâu
chòi
xiêu-vẹo, đôi tâm tình mê mải
cây
chuối con nhớ mẹ, lá úa nhàu.
Mờ
mờ sáng tháng tư sương bao phủ
bỏ Dak-Bla, thầm xin lỗi Làng-Hồ
kể
từ đó chân trượt dài vô tận
chứa
trong lòng từng đợt sóng nhấp-nhô.
Nửa
thế-kỷ cảnh cũ còn đâu nữa
Đồi-Sao-Mai,
vách đá nhọn đâm mây [12]
nhớ
chân núi dựng căn lều ở tạm
nằm
gác tay, mong sẽ được sum-vầy.
Nửa
thế-kỷ chôn rồi mà chưa chết
yêu
tự-do, yêu tân-nhạc, thị-trường [13]
chuyện
thua thắng, đem so bì sao đặng
bởi
hiềm vì “hữu xạ tự nhiên hương”.
KonTum
đất, ắt lưu danh quân-sử
cảm
người trai, tứ xứ đãi máu xương
rừng
huyền-bí đã mấy mùa thay lá
bao
công-lao, lấy chi để đo lường.
Vòng
sử-lịch xoay ngang, không than vãn
chỉ
mong rằng màu lá mới tươi xanh
xót
chim-việt-cành-nam, tan-tác xứ
thương
non sông, dò-dẫm bước dạ-hành.
Hoa
dại hãy vì nhân-sinh mà nở
đẹp
con đường mơ ước tới tương-lai
hận
thù bỏ nằm phơi mưa phơi nắng
chẳng
vì ai, buộc bông nở mỗi ngày.
Mở
điện-thoại, gọi thăm vùng dĩ-vãng
bấm
số nào, chỉ cảm nhận trong tâm
màu
vàng hãnh, rủi thay ra hoàng-lạc
ngước
mặt lên, rà soát bộn lỗi-lầm.
![]() |
CÂY VIẾT
“Chẳng
yêu nhau, chớ dể nhau,
Những
loài yến tước biết đâu chí hồng.”
(Trích truyện thơ Nôm:
Phan Trần).
Thời tiết đoán, mưa
nguồn thôi hồi đất
nhớ nàng tiên starbucks
đẹp ngoan hiền
giai-nhân vẽ chẳng khúc
nào miễn-phí
dung-nhan treo đền tháp
hóa linh-thiêng.
Bụi cỏ mục sinh lân
tinh trực chỉ
lục châu thân, thân bươn
bả mấn-tồi *
danh vay mượn, hãnh-tiến
quy thanh-trủng *
hoạch định bày ngắm lá
tắm mưa rơi.
Đôi tai lãng, lắng oan
hồn nửa kỷ
hoa mai phai, sặc sỡ nở
trong tâm
thân “việt điểu, nam
chi” nào bôi xấu
hoạt-tử-nhân chòi cỏ
chẳng hề lầm.
Ông cà-tửng thích ra
đường huých gió
bà lơ-ngơ khoái ca cẩm
ngã-tư
người không chỗ nằm
vắt chân chữ ngũ
nắng gió mây, chui qua
háng mệt nhừ.
Chị bàn cận, thỏ-thẻ
vay cây viết
ngẫm tiền-đồn đón thư
ấm hậu phương
hơi nhạc rock, rộn-rã
mùa lúa chín
quê in hình nặng não lấy
chi lường.
Hờn tấm bảng chỉ
đường, chỉ trật phía
chạy rộp chân, kịp diện
kiến Cúc-Hoa *
thiên-lý dặm nợ ân tình
tiêu trỗi
đồng mênh-mông hoàng hôn
vọng tù và.
Cô gái trẻ lai tây, đẹp
y tượng
quên mất tiêu, khuôn mặt
An-Dương-Vương
đọc tin-nhắn, bàn tay
tiên thoăn-thoắt
ẵm cà-phê, hớn-hở vọt
ra đường.
Đã thẩm-thấu, mã pháo
xe đương nước
dạo bờ sông con tốt rộn
lai quê
vô-ngôn-dực-nhi-trường-phi,
cô lẽ *
bậu cõi riêng thổn-thức
bậu chẳng hề.
Chị mượn viết giả
quên, cười ra cửa
ghế ngẩn-ngơ, hơi ấm níu người đi
trịnh-trọng vuốt, vuốt
lưng nàng starbucks
nắng chói chang, tê cẳng
muốn ngồi lỳ.
HOÁN VỊ
“Học
hành ba chữ lem nhem
Thấy
gái thì thèm như chửa thèm chua”. (Ca Dao).
Kiếp
sau tu thành con gái
họa
hình tung khắp thế-gian
thi-bá,
thi-hào mê mải
thơ
tình vung-vãi đầy đàng.
Kiếp
sau tu thành con gái
chảnh-chó
với đám con trai
dù
phải lừng danh, “quỷ-cái”
còn
hơn ngồi sụ mặt mày.
Kiếp
sau tu làm con gái
du-hành
khắp bốn phương xa
kinh-doanh
ôm nhiều lời lãi
cớ
chi quanh quẩn trong nhà.
Kiếp
sau tu thành con gái
mang
gươm đi chém bà chằn
phang
luôn mấy ông thích dại
ăn
phở quên món ăn-năn.
Kiếp
sau tu thành con gái
cầm
roi đét “đ.í.t” Sở-Khanh
đánh
mụ tú bà tung váy
tú
ông sống chẳng an lành.
Kiếp
sau tu thành con gái
dẫn
quân giết giặc ngoại xâm
cho
dù cung thương có gãy
sướng
chi ôm chiếu giường nằm.
Kiếp
sau tu thành con gái
không
sinh trăm trứng như bà [...]
Thủy-Tinh,
Sơn-Tinh hối cải
thôi
gây lắm chuyện can qua.
Kiếp
sau tu thành con gái
nõ
thần giấu kỹ trong rương
Trọng-Thủy
gạ tình muốn lấy
lấy
thứ đồ giả trên tường.
Kiếp
nầy con trai thất bại
hân-hoan
hoán-vị giao cương
tung
chén lên trời cảm-khái
thắng
thua kim cổ sự thường.
Dương Vương
vội vã nhảy lên ngựa, đem theo công chúa Mỵ Châu chạy
ra ra biển trốn.
Về phía Mỵ Châu,
cô vẫn còn hy vọng Trọng Thủy sẽ chung tình và đi tìm
nên cô lấy lông ngỗng giấu từ trong túi áo rải dọc
đường làm mật hiệu. An Dương Vương
chạy đến bờ biển, đức vua quỳ xuống khẩn cầu sự
giúp đỡ của thần Kim Quy. Thần Kim Quy hiện lên, phán
rằng: "Người ngồi ở sau lưng ngài chính là giặc
đó".
Có thể nói Trong Thủy chính là “gián điệp” do Triệu Đà cài đặt. Vua An Dương Vương mất cảnh giác. Vậy, (giặc ngoại xâm không đáng sợ bằng giặc nội xâm). Từ bài học lịch sử đau thương của Vua Thục Phán An Dương Vương mà hơn bốn ngàn năm qua các triều đại Đại Việt vẫn luôn luôn đề phòng phương Bắc. Trong đền thờ vua Lý ở Nam Định có đề bốn chữ “BẮC MÔN TỎA THƯỢC”.
Lịch sử “khẳng định”, kẻ thù truyền kiếp ngàn đời của Việt Nam chính là phương Bắc. Họ chẳng phải là “Anh em , đồng chí”.
Trang Y Hạ.
PHONG HỎA ĐÀI
Chào-mào mời nắng sưởi
thân
nắng phân-vân nắng
tần-ngần nắng đi
mắt đua gái gọi xuân
thì
buồng tâm nhóm lửa
Tây-Thi hoàn hồn.
Thèm tình, nổi máu du-côn
nhắn-tin tới tấp, đêm
bồn-chồn ai
điện-thoại rung, - tiếng
thở dài
E-va, di-tản đầu thai đâu rồi.
Nắng thêu tranh nắng một
thôi
thoảng phơn-phớt mặt
đượm mùi hương nhu
chờ thiên-đình, tặng
cánh dù
hẹn về chỗ hẹn gom thu
dỗ dành.
Vườn hoang, rủ phủ rêu
xanh
cổ thụ, kỷ-niệm trĩu
cành khoe bông
ao trong, chuồn bướm
tồng-ngồng
nắng xiên nghịch-ngợm
con công ngẩng đầu.
Phong-Hỏa-Đài, trụi từ
lâu
tiếng cười khuynh quốc,
lụa nhàu uổng thay
tiếc chưa, diện-kiến giải bày
hồng-nhan-họa-thủy, tai
bay cũng đành. *
Nóng gay-gắt bốc thơ
nhanh
nhắn tin, điện thoại
thêm hành hạ nhau
thơ tình ế-ẩm phai màu
nhi-bất-ngữ, giấu vết
đau không lời. *
Điêu-Thuyền gãy gánh đôi
nơi
suy vi nhà Hán, ông trời
hết thương
phương-thiên-họa-kích,
cùng đường
tam phân xé-xác vẽ chương
sử sầu.
Chiêu-Quân (lạc nhạn)
khác đâu *
nửa đêm len lén lên lầu
ngóng quê
cố hương mây chắn lối
về
oán thanh tái đạo, vọng
tê tái lòng. *
Một ngồi với ngọn
né-on
tường đen hắc bóng thân
mòng biển trơ *
gió nôn nao sóng tìm bờ
gửi đôi xuân thiếp đơn
sơ tặng người. *
KHỨ HỒI
Em lọ-mọ lên đồi ngồi
đón gió
cạn phong hơi không ngăn
nổi sương lan
chim mách-lẻo nắng mưa
lưu áo trận
dự cảm mùi chưa tới
phải bẽ-bàng.
Cỏ che-chở chiến địa
hào nhẵn-thín
che nửa mùa xuân nhỏ bỏ
hư không
bóng chiều quyện vân-vê
bông hoa dại
bầy én bay sao cứ ngỡ
trong lồng.
Đất đỏ bạc, bạc màu
thêm từ ấy
súng cúi đầu lòng súng
vọng âm thanh
chập-chờn bóng trực
thăng văng-vẳng lại
đất bình-yên đâu thấy
nửa đất lành.
Em lọ-mọ điệu đờn
rung mấy nhịp
tấu khúc nâng cung-bậc
rối trong tâm
em sẽ hát cho nai ngoan
thức dậy
vỗ tay khen quả-phụ ướp
sắt cầm.
Rừng vàng lá rừng vẽ
xanh màu lá
núi hết cây núi vẽ cảnh
hồi-sinh
anh đã sống trong lòng
người đang sống
chẳng mộ sâu đáy in đậm
dáng hình.
Giọt khô khốc suối giấu
dòng thổn-thức
lá thư xanh nhòe nét chợt
reo vui
đèn mờ tỏ nắn nót
hoài quên ký
ký chữ “em”, nên suốt
kiếp ngậm-ngùi.
Em lọ-mọ lần mò khung
trời đẹp
sót phút giây về phép
đọng chân mây
hôn chưa đậm nghèn-nghẹn
lời tiễn-biệt
xe nhà-binh vấy bụi áo
trắng nầy.
Em dàn trải cô-đơn lên
vách nứa
để giãi-bày, để
giải-nghĩa thời qua
gỡ tơ rối, gở rộng
vòng tình ái
áo bả trùm hồi-khứ
tuổi thật thà.
Em lọ-mọ đất đỏ
trồng dĩ-vãng
bón xinh tươi vo kỹ tặng
tương-lai
ngôi sao rớt lần hồi
rồi sẽ vớt
dạng hỏa châu chỉ hướng
bước theo ngày.
MỘT NỬA TRĂM NĂM
Đầu năm rắn quay
đầu con rắn cắn
Hút nọc châm bào-chế
trị cơn đau.
Mồng một mở ôm eo cô
starbucks
cựu xuân lay đầu ngóc
ngó loanh-quanh
giao thừa tửu nửa khuya
lưu ngầy-ngật
một
thân trơ mời mưa gió dỗ dành.
Xuyên vách
kiếng xe người dưng nước lã
chạy nhịp-nhàng đi hỏi
cõi hư-vô
ghìm một chỗ xới tâm
tình bao ngả
chợt rùng mình tưởng
tắm gội dưới mồ.
Chậu mai thúc chùm lộc
vàng mùa cũ
choàng qua vai tà áo mới
gọi là
phấn hồng phớt mặt chị
hằng ủ-rũ
gương mòn soi vằng-vặc sáng thêm ra.
Cô starbucks bữa ni trang
điểm tệ
dáng lơ-ngơ quên bẵng
chuyện hỏi thăm
vui buồn giấu thâm môi,
chào có lệ
giận hờn chi vê sợi
cước đẹp cằm.
Pháo chuột dội tự ngàn
xưa dồn lại
xuân tiên hồi phả hơi
ấm dồn lần
con bướm đực ngủ lỳ
nghiêng hoa dại
khung trời vui mây trắng
điểm bạch vân.
Giọt thời khắc ngóng
canh huyền dịch triệt *
nửa trăm năm ôm ấp
chuỗi lương thì
dòng máu nóng tuôn về
đâu tha-thiết
chẳng đặng chờ nguồn
bác-ái từ-bi.
Lửa huỳnh rọi tàn thân
con đôm đốm
phòng thành rêu con dế
tiếc không hư
đường lồi-lõm sử mù
moi lồi-lõm *
tan tác bầy, bầy chim
việt mỏi nhừ.
Jacket bạc giấu tay cùn
vô túi
phố dửng-dưng thong-thả
rưới mưa lâu
hy-vọng sẽ vẽ thẳng
đường rong-ruổi
giương buồm lên xua sóng
đẩy con tàu.
Xuân mới đụng mấy mồng
bày phơi-phới
ngưc căng tròn thần-tình-ái
mải mê
nửa trăm năm bón chân
mây mầm đợi
ngước mặt vui ngày
đoàn-tụ đề huề.
Donald
Trump &
Những Câu Danh Ngôn
*
- Khi ai đó thách thức bạn, hãy chiến đấu. Hãy tàn
bạo, hãy mạnh mẽ.
*
- Quy tắc là thứ sinh ra để được phá vỡ.
*
- Động lực của tôi không phải là kiếm tiền mà là
bước vào cuộc chơi
*
- Đừng cố cân bằng giữa công việc và vui chơi, thay
vào đó hãy biến công việc thành niềm vui của bạn.
*
- Tôi cố gắng học hỏi từ quá khứ, nhưng tôi lên kế
hoạch cho tương lai bằng cách tập trung tuyệt đối vào
hiện tại.
*
- Người chiến thắng là người biết đủ. Đôi khi bạn
phải chấp nhận từ bỏ và tìm một cơ hội khác cho
mình.
*
- Điều phân biệt người chiến thắng với kẻ thua cuộc
đó chính là cách họ phản ứng với bước ngoặt định
mệnh.
GOLDEN GATE BRIDGE
Tơ
tưởng vọng song hành chân mây cát
dựa
hoàng-hôn, đêm ngửa mặt thinh thinh
gươm
rỉ-sét hốt sương tầm vọng gác
xẻ
rừng hoang, lượm củi định dáng hình.
Sợi
kỷ niệm nhồi tâm hơi sùng-sục
ký-ức
sôi nâng thời bé miên-man
ai
di-xú-vạn-niên, ai chịu nhục
ai
phương-huyền-bệnh-quốc, vấy điêu-tàn.*
Hồn
rớt đáy ngậm sóng ngầm đáy vịnh *
vọt
lên đây cõng theo mớ cá tôm
hy-vọng
trắng gửi thân đơn tịch-mịch
vọt
lên đây khai tĩn góp phiếm-đàm.
Hồn
sáng mắt cõi trần gian ảo-thuật
xác
tồn-sinh, tiếc nuối ngậm ăn năn
phần
quà tuổi, mỗi người nâng một suất
đời
là vui, dù lỡ phải muộn-mằn.
Quạ
năng tới vấn an, - chừ chắc khá
nheo
mắt cười, vận đen đủi trần thân
lưu-luyến
cảnh lưu ân tình hẹn trả
vòng
tử-sinh giục giã nhịp xoay-vần.
Nửa
đàng gãy, khúc quảng-lăng cố gảy *
chưa
phủ phê, thiều-hoa gánh phũ-phàng
mưa
rỉ-rả, rã-rời mưa gió xoáy
sẫm
thêm màu sẩm tối đợi mây quang.
Có
bướng-bỉnh, có đôi khi bội-nghịch
nhật-mộ-đồ-viễn
xứ, giữ di-phương
đoạn
canh-độc-ngư-tiều, rằng ưa thích
chim
sáng ca nhí-nhảnh đóa hoa vườn.
Nhịp
cầu khỉ bắt qua lòng chưa mục
thủy-triều
say nghiêng-ngả vạt bà-ba
bìm
bịp hối ngũ-liên hồi niệm-khúc
mái
dầm khua chao-đảo nhánh trăng ngà.
Gió
ô lý gió lành xuôi bình-thuận
sóng
hoàng-sa kỳ cọ bãi cát vàng
tự-do
điểm hột mưa treo lơ-lửng
rưới
hồn chàm, đền tháp gói thở than.
Đất
lạ ngóng song hành chân mây cát
nội-dung
đầy, chờ phóng-tác cho khuây
cầu
nổi tiếng vết sử lòng ran-rát
ngụ
nơi đây biết ngụ tới bao ngày.
(Trang Y Hạ).
CÔNG LÝ & CÔNG TÂM.
Trang
Y Hạ
"Mỗi
con người là một sinh vật chính trị". (Aristole). Nói
ví von cho dễ hiểu: Chính trị là một phiên chợ, giá cả
lên xuống trong phiên chợ có liên
quan tới bữa ăn của mỗi gia đình hằng ngày, kinh tế
học gọi là “kinh tế thị trường”. Không quan tâm
chính trị là mất tự do, là tự thiêu! Quan tâm ra sao thì
cũng giống như đi chợ (tinh ý) lựa: cá thịt; lựa rau
củ tươi xanh.
Chính
trị luôn song hành với kinh tế không thể tách rời. Ngày
trước dưới chính thể Việt Nam Cộng Hòa có trường Đại Học “Chính Trị Kinh Doanh” Đà Lạt. Sai lầm
lớn nhứt của ông (Karl-Marx) là loại “kinh tế thị
trường” ra khỏi đời sống xã hội.
Ông Lenine, nói “Karl-Marx dạy làm cách mang mà không chỉ
cách làm kinh tế”. Hơn nữa là chính trị luôn gắn liền
với văn học. “Dân hai lăm triệu ai người lớn, Nước
bốn ngàn năm vẫn trẻ con”. (Tản Đà Nguyễn Khắc
Hiếu). Vậy kẻ nào nói không quan tâm tới chính trị kẻ
đó chính là con cháu của Diêm Vương.
Một
người kinh doanh
(tự tin) ra ứng cử chức vụ tổng thống Hoa Kỳ năm
(2016) dù không có “đảng tịch” mà chỉ (mượn danh)
đảng Cộng Hòa đó là ông Donald John
Trump. Ai cũng thừa
biết ông Trump là một nhà kinh doanh bất động sản chẳng
có bằng tiến sĩ chính trị học,
(political science) vậy
mà người dân Hoa Kỳ bầu cho ông trở thành tổng thống
thứ 45
sau khi đánh bại hàng loạt các ông bà (tai to mặt lớn)
có bề dày tích lũy
kinh nghiệm chính trường lâu năm.
Từ
xưa nay, dù ở bất cứ quốc gia nào - nghề làm ra tiền
bạc nhiều nhất, nhanh nhất mà không cần vốn, đó là
“Nghề Chính Trị”. Tất nhiên, (một
số) trong
số họ là
những chính trị gia suy đồi và
độc tài bởi
“kiến tài ám mục”
nên họ làm ngơ trước trước sự nghèo đói của dân
chúng; làm
ngơ vận mệnh đất
nước lâm nguy.
Người dân sống ở
các quốc gia tự do thì
muôn đời vẫn tỉnh táo sáng suốt,
họ dùng lá phiếu
để lật đổ. Người dân ở
trong các quốc
gia “độc đảng, độc tài” họ cũng tỉnh táo sáng
suốt. Họ chờ “thiên thời, địa lợi, nhân hòa” sẽ
cùng nhau
đứng lên đòi
quyền sống;
đòi
quyền tự do.
“Tuy
mạnh yếu mỗi lúc khác nhau, song hào kiệt thời nào cũng
có”. (Nguyễn
Trãi).
Người
dân bầu phiếu cho ứng
cử viên nào là quyền tự do
lựa chon của người đó chứ không phải là “nghĩa vụ
phải đi bầu cử”. Vậy cho
nên phải tôn trọng quyền tự do chứ không thể đả
kích, ép buộc. Ai cảm thấy bầu (chưa
đúng người) thì bốn năm sau có
quyền dùng phiếu bầu để thay đổi chứ không nhất
thiết phải trung thành với một đảng
nào, (dù là đảng viên của một đảng) nào đó. Kể từ
ngày ông Trump ra tranh cử và thắng cử nhiệm kỳ thứ
nhất. Truyền thông dòng chính liên tục chỉ trích chính
sách của ông.
Lý
do thứ nhứt:
-
Người dân phần nhiều nghe theo “Truyền Thông Dòng
Chính”. Từ đó, sự chia rẻ trong mỗi gia đình, dòng
họ, bạn hữu cho tới ngoài xã hội càng ngày càng trầm
trọng. Lý do chia rẽ là từ lâu nay mọi người chỉ nghe
theo một phía những (lời ngon, tiếng ngọt hứa hẹn đủ
điều) gọi là truyền thông “Truyền Thống”. Theo triết
gia Krishnamurti (Ấn Độ) - “Truyền thống chính là nỗi
sợ hãi”. Bởi lo giữ khư khư truyền thống cố hữu mà
ngần ngại lo sợ không dám thay đổi, không dám di chuyển,
không dám dấn thân đi tìm cái mới, đi tìm sự thật.
Lý
do thứ nhì:
-
Đó là “giới tinh hoa, khoa bảng” cảm thấy hụt hẫng,
cảm thấy bẽ mặt vì một ứng cử viên tổng thống (gà
mờ) không tên tuổi trong chính trường lên làm tổng
thống. Từ đó họ gào lên “Ông Trump sẽ làm kinh tế
Hoa Kỳ và thế giới sụp đổ”. Sự tự ty, tự ái đã
làm mờ lý trí và họ vẫn giữ định kiến “không
thích ông Trump”.
Bây
giờ nghe tổng thống Trump phơi bày bề trái tồi tệ, mỵ
dân của những lời ngon ngọt ru ngủ hứa hẹn thì mọi
người nghe quá chói tai, gai mắt, chói tai tới nỗi
khó chịu dù đó là sự thật; sự thật bày ra
trước mắt mỗi ngày. Bởi chói tai, gai mắt,
mà cho
rằng ông tổng thống Trump: Nói hàm hồ, Nói mất lịch
sự, Nói không kiêng dè ai, Nói ngang ngược, Nói tá lả
âm binh, Nói ba xí ba tú… và vu khống đủ thứ tội.
Sự
chia rẻ lắng xuống khi dân chúng “hồ hởi phấn khởi”,
sung sướng hò reo ăn mừng hạ bệ được “Tổng thống
Trump thất cử nhiệm kỳ thứ nhì”! Sự hồ hởi phấn
khởi kéo dài chưa được bao lâu thì tai họa ấp tới, -
nền kinh tế bắt đầu trì trệ, đồng dollar lạm phát,
thất nghiệp tràn lan, tất cả các mặt hàng, thực phẩm
tăng giá vùn vụt, đồng thời biên giới mở toang hoác
cho di dân lậu tràn ngập quốc nội, thứ nữa covid hoành
hành phải ở nhà, cộng với thiên tai, bão tố... Tệ hơn
là nạn trộm cướp - tự tung tự tác khắp các thành phố
như chỗ không người, - còn cảnh sát thì bị “mất
quyền lực”; bị cắt giảm ngân sách. Đó là chưa kể
đám “binh tôm, tướng cá” nổi lên cát cứ đòi -
“đáng sống”; đòi phá thai, đòi thay đổi giới tính,
đòi nam nữ xài chung phòng vệ sinh từ ngoài xã hội cho
tới trường học. Đập bỏ tượng danh nhân lịch sử...
Bổ báng thiên chúa… Còn nhiều kể
ra không hết.
Từ
cổ chí kim chưa có một nguyên thủ nào phá bỏ hàng rào
bảo vệ biên giới đem đi bán “ve chai”; cũng chưa có
nguyên thủ nào mở tanh banh biên giới mời hàng chục
triệu “di dân lậu” vô trong nước mà không cần đòi
hỏi lý lịch và xuất tiền nuôi họ. Đại tá Hùng Cao
nói: “Thời của tổng
thống Biden người hạnh phúc nhất là
di dân bất hợp
pháp”. Đúng, di dân lậu được hưởng “An
Sinh Xã Hội” đầy đủ, được ngủ trong khách sạn,
con họ được đi học, họ được hưởng y tế miễn
phí, họ được luật pháp bảo vệ, được quyền kiện
chính phủ nếu chính phủ không đáp ứng yêu cầu của
họ. Họ vi phạm pháp luật, cảnh sát cũng không dám bắt
và truy tố.
Có
“Công Lý” ghi trong “Hiến Pháp”, ghi trong “Tu Chính
Án”, nhưng không “Công Tâm” thực hành qua tòa án các
cấp thì chẳng khác gì ngồi đè lên trên những “khế
ước” đã viết ra từ ngày lập quốc.
Tại
sao nói không Công Tâm. Bởi lẽ tòa án (tư pháp) – làm
một cuộc “săn phù thủy” ghép cựu tổng thống Trump
trốn thuế trong kinh doanh với ba mươi bốn [34] tội,
và chừng đó tội có thể bị tù
tới (400 năm). Tòa án biết
rằng không đủ chứng cứ để buộc tội.
Tòa án
New York tuyên bố “Unconditional Discharge”. Tạm
dịch: (Giải thoát có điều kiện). Tại sao giải thoát
(tha bổng) có điều kiện? Điều kiện gì? Có thể tự
hiểu là “Án Treo Vĩnh Viễn”, khi nào
cần thì mở án ra truy tố
lại. Đây là một vết dơ trong nền
tư pháp Hoa Kỳ đối với một cựu tổng thống và đối
với một tổng thống đắc cử nhiệm kỳ
thứ nhì! Đúng ra nếu tha bổng thì
phải xin lỗi (xóa án) và bồi thương thiệt hại theo đúng
nguyên tắc như vậy mới tỏ rõ “Thiện
chí và Công
tâm”.
Tục
ngữ Việt Nam có câu “Có
thực mới vực được đạo”. Bốn
năm ông Trump cầm quyền, kinh
tế phồn thịnh: Ví dụ: Xăng dầu giá rẻ, giá xăng dầu
rẻ tất nhiên hàng hóa, thực phẩm, nông sản, du lịch
và mọi sinh hoạt đều phát triển theo. Xăng dầu giá
rẻ và ổn định
là nguồn
sống trong dòng chảy kinh tế, tiền tệ - tạo ra công
việc làm, giữ đồng tiền không lạm phát. Xăng dầu
cũng như dòng
máu lưu chuyển
trong thân thể khỏe
mạnh. Bất
ổn về nhiên liệu là bất ổn xã hội.
Chúng
ta rất tự hào khi tổng thống Trump oai phong lẫm liệt
như con sư
tử ung dung chễm chệ bước qua khu vực phi quân sự “Bàn
Môn Điếm” để gặp Chủ
tịch Kim Jung Un với
một vị thế của một nguyên thủ quốc gia cường quốc.
Trước đó, các ông cựu tổng thống (Bush, Clinton, Obama)
chỉ đứng xa xa lấy ống dòm, – dòm qua Bắc Hàn cho có
lệ rồi
quay về.
Chúng
ta rất tự hào có một tổng thống Hoa Kỳ Donald John
Trump là người đầu kiên dám công khai chỉ trích “Đệ
Tứ Quyền” truyền thông dòng chính là “Fake News”. Từ
đó giới truyền thông xúm nhau đánh “bề
hội đồng” ông lên bờ xuống ruộng nhưng không
làm gì được ông. Và, cuối cùng họ phải trả tiền
bồi thường vì vu khống ông không căn cứ.
Nghĩ
về quá khứ, từ “Sài Gòn cho tới Kabul”, cơn đau lịch
sử vẫn còn nguyên vẹn cho tời ngày hôm nay (1975 - 2025).
Phải chi lúc đó ông Biden ủng hộ Quốc
hội thông qua $ 700 triệu Mỹ Kim thì
miền Nam chưa dễ gì mất một cách nhanh chóng. Ngày nay
ông Biden vung tay viện trợ hàng trăm tỷ Mỹ Kim cho
Ucraina mà không cần quốc hội biểu quyết chuẩn thuận.
Ông thích thì ông ký lệnh cho tiền chẳng ai cản nổi.
Chiến lược toàn cầu (thù đó rồi bạn đó) của người
Mỹ không ai có thể hiểu được.
Nhớ
lời Tổng thống Ngô Đình Diệm, nói với đại sứ Hoa
Kỳ Henry Cabot Lodge năm 1962 sau khi tổng thống Kennedy cho
Lào trung lập năm 1961, rằng:
-
“Các ông nên nhớ đất nước chúng
tôi có bốn ngàn năm lịch sử, không một chế độ
nào đó đi theo quân đội ngoại quốc
mà có thể được người dân ủng hộ. Các ông đưa
quân đội vô miền Nam Việt Nam chúng tôi thì
chúng tôi sẽ mất chính nghĩa, mà một khi đã mất
chính nghĩa thì các ông sẽ thua và kéo chúng tôi
thua theo”. Và hậu quả là cả Mỹ và VNCH đều thua!
Lời của tổng thống Ngô Đình Diệm là lời “tiên tri”
chính trị yêu nước bậc thầy.
Tại
sao (một số trong giới tinh hoa) người Việt tỵ nạn hải
ngoại lại chống tổng thống Trump kịch liệt? Chẳng lẽ
tại “Lý Do” vì Tổng thống Trump
nói trước Liên Hiệp Quốc, rằng: - “Từ Liên Xô,
tới Cu Ba, tới Venezuela, bất cứ nơi đâu mà Chủ nghĩa
xã hội hay Chủ nghĩa cộng sản được áp dụng, nó đều
mang tới sự đau khổ, tàn phá và thất bại”. Mà
đụng chạm?
Chửi
bới tổng thống Trump bằng lời lẽ thô bỉ, khiếm nhã,
vô giáo dục? Chửi mạnh nhất là các hãng truyền thông
người Việt, như: “Little SG Radio, Hồn Việt TV, SBTN,
VFTV, Báo Người Việt, Việt Báo…”. Còn về cá nhân
(người có bằng cấp tiến sĩ, hay những vị sĩ quan
trong quân đội VNCH) thì nhiều.
Ông
Văn sĩ, Ký
giả - Sĩ
quan không quân Thiếu tá Bằng Phong Đặng Văn Âu, ông
viết rất nhiều bài Xã Luận phản ảnh
thực trạng như sau:
-
“Đám người tỵ nạn - Đeo huy chương, kéo cờ lên,
hạ cờ xuống, phủ cờ, xếp cờ, hát Quốc Ca, cúi đầu
mặc niệm, rồi ngồi vào bàn dự tiệc thịnh soạn và
ra sàn nhảy, nhảy đầm có tính cách nặng phần trình
diễn, còn nội dung tranh đấu Chống Cộng thì hoàn toàn
không, vì sợ đề cập đến vấn đề chính trị, gây
đụng chạm!”
-
“Nếu tỷ phú Donald Trump không
đắc cử Tổng thống năm 2016, làm sao chúng ta biết được
bọn làm truyền thông trong Cộng Đồng Việt Nam Tị Nạn
Cộng Sản có một lũ làm tay sai cho cộng sản mà nhà báo
Chris Phan tiết lộ”. (Trích:
Thư Cảm Tạ Nhà Bình Luận Vũ Linh – Diễn
Đàn Trái Chiều của Tác giả: Bằng
Phong Đăng Văn Âu).
Chửi
tổng thống Trump: “là
bựa,
là thằng, là Hitler, là độc tài, là thanh lọc sắc tộc,
là thương tôn da trắng, là
trốn thuế, là hiếp dâm, là
làm mất dân chủ…”.
Tổng thống Trump có: “Ân oán giang
hồ” gì với mấy người vậy hử?
Người
miền Nam có còn nhớ mấy năm đầu
cộng sản “Giải phóng miền
Nam”. Người cộng sản kêu “Quân, Dân, Cán, Chính
Việt Nam
Cộng Hòa,
là: “Ngụy, là thằng, là
con, là bọn mày,
Bọn mày
làm tay sai bán nước cho đế quốc Mỹ
để ăn bơ thừa sữa cặn”. Một số vị tướng tá,
bỏ nước ra đi trước khi Tổng
thống Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng thì
làm gì được nghe cộng
sản chửi. Chỉ có người Lính,
quăng súng đầu hàng, người Công Chức ở lại đi tù
gọi là “cải tạo” nhiều năm - thì nghe chửi trần ai
khoai củ; nghe chửi miệt mài sương gió! Bây giờ các
người tỵ nạn xài thứ chữ đó
để chửi tổng thống Trump!?
Chúng ta mất thể chế (Việt Nam Cộng Hòa), nhưng chúng ta không thể để mất - Tư cách, nhân cách; để mất một giai đoạn lịch sử máu xương đổ xuống cho quê hương tự do miền Nam. Dù gì thì cũng đã từng ngồi học dưới mái trường miền Nam tự do thân yêu phải không? Học hành không phải đóng học phí đồng nào phải không? Y tế miễn phí phải không? Đừng nghĩ, ở nước ngoài là muốn chửi ai thì mặc sức phịa ra đủ thứ lý do để chửi”. Điều răn thứ tám trong đạo Công giáo “Chớ Làm Chứng Dối”. Vạ miệng cũng là nghiệp chướng, “thần khẩu buộc xác phàm”!
Ngày trước, Tổng thống Diệm lập ngôi nhà đệ nhứt cộng hòa với hai bàn tay không. “Tài chánh, cảnh sát, quân đội thời gian đó còn do người Pháp nắm giữ”. Giới nhân sĩ, giới trí thức không giúp thì thôi, - (một số) người và đảng Đại việt, Quốc dân còn thành lập chiến khu Ba Lòng (Quảng Trị) để chống lại chính quyền lúc còn phôi thai; ghép tội là “gia đình trị”. Người ngoài làm ngơ thì tất nhiên ông Diệm phải cậy nhờ người thân trong gia đình, đó là lẽ thường tình. Ngược dòng lịch sử vua Quang Trung đánh quân Thanh xong, nhà vua chia đất nước làm ba vùng để ba anh em cùng nhau cai trị. Lịch sử chưa hề phê phán vua Quang Trung là “gia đình trị”.
Nhiệm kỳ thứ nhất của tổng thống Trump, cũng có vài người con trai, con gái của ông ra làm cố vấn, làm cộng sự cho ông Trump mà không lãnh lương. Cô Lara Trump là đồng chủ tịch đảng Cộng Hòa. Vậy thử hỏi rằng: Gia đình ông Trump có phải là “gia đình trị” không? Sao người dân Hoa Kỳ không lên án?
Người Quốc Gia mất thể chế tự do phải đi tỵ nạn (tự thấu hiểu thân phận, trách nhiệm) chớ đừng đổ thừa tất cả cho Hoa Kỳ phản bội. Chính tổng thống Ngô Đình Diệm là người “Khai Quốc Công Thần”! Vậy mà, một số người viết sách luận tội Cụ Ngô Đình Diệm? Giậu đổ bìm leo, không hề nhớ chính Tổng thống Ngô Đình Diệm đã gắn lon, phong chức cho bản thân. “Nhân bất khả vô sỉ”. Nghĩa là: (Làm người mà không biết xấu hổ là không phải người). Và: “Thắng, phải thắng cho quang minh chính đại. Thua, cũng phải thua cho cốt cách”. Ngạn ngữ Pháp: “Con người là sinh vật mau quên”. Quả không sai đối với người uống nước quên nguồn. “Ẩm thủy tư nguyên”!
Có một ông tỵ nạn, (tự giới thiệu) tốt nghiệp “Học Viện Hành Chánh Quốc Gia”. Năm 2024 ông có gửi cho Trang Y Hạ một đoạn văn qua tin nhắn. Nguyên văn như sau:
“Tôi đọc văn thơ của Trang Y Hạ nhiều lắm. Anh viết rất hay và viết với một tấm lòng chân thật, từ ái, khiêm tốn và nhất là yêu nước; tuy nhiên, Anh nên dè dặt, thận trọng, khách quan khi viết về chính trị” bởi người ta làm chính trị với cái đầu chứ không phải với con tim" (On fait de la politique avec la tête et non avec les autres parties du corps ou de l'âme / We do politics with the head and not with other parts of the body or soul). Tách riêng, Ông Ngô Đình Diệm là một người tốt, đạo đức, nhân ái, yêu nước, là một nhà hành chánh liêm khiết, một vị quan gương mẫu, nhưng Ông Diệm không phải là một chính khách (stateman) hay chính trị gia (politician) vì Ông Diệm không có tầm nhìn chiến lược. Nếu Ông Diệm không mang tham vọng xây dựng một triều đại Ngô-Đình thay thế cho vương triều Nguyễn-phúc mà thực hiện:
Một: - Khoan hay đừng tiêu diệt hết Cao Đài, Hòa Hảo, Quốc Dân Đảng, Đại Việt khi chính quyền quốc gia chưa (và không thể) có đủ lục lượng nhân sự thay thế họ (giáo phái, chính đảng) để giữ gìn trị an tại xã ấp thôn quê nhằm chống lại Việt Cộng nằm vùng.
Hai: - Tôn trọng thể thức sinh hoạt dân chủ, chỉ làm Tổng thống hai nhiệm kỳ, chấp nhận một thiểu số Dân biểu đối lập trong Quốc hội của các tôn giáo và đảng phái.
Ba: - Mỹ nản lòng và bỏ VNCH vì "tất cả / all" những người lãnh đạo VNCH (1954-1975) đều không có tinh thần tôn trọng sinh hoạt dân chủ mà tệ hại nhất là từ Tổng thống Ngô Đình Diệm.
Bốn: - Với trình độ Trung học Đệ nhất cấp (Đệ Tứ) và không học chữ Nho, Ông Diệm KHÔNG CÓ VĂN TÀI đâu nên Anh Trang Y Hạ đừng gán bài thơ HOÀI BẢO đó cho Ông Diệm là tác giả. Đấy là một bài thơ của một nhân sĩ khác (Nguyễn Sĩ Giác) rồi được thay đổi vài chữ mà ý thơ mâu thuẩn nhau: Đến bến không có thuyền, không có lái thì lấy gì để nêu bến nhằm đợi nước trong? Tôi rất quý tấm lòng lương thiện của Anh Trang Y Hạ. Ông Nhu KHÔNG CÓ TÀI GIÀ CẢ ngoài một mớ kiến thức khảo cổ. Mỹ đã cảnh cáo hai lần bằng bạo lực chính trị qua đảo chánh ngày 11-11-1960 và bỏ bom Dinh Độc Lập của Đảng viên Quốc Dân Đảng Nguyễn Văn Cử, Phạm Phú Quốc năm 1962 mà việc phòng vệ thủ đô quá trống trải như vậy trong biến cố 1-11-1963. Chỉ có hai Tiểu đoàn thiện chiến mà đã chiếm lãnh toàn bộ lãnh thổ chính trị thủ đô chứ Sư đoàn 5 của Đại tá Nguyễn Văn Thiệu chưa đặt chân lên lãnh thổ Sài Gòn và Chợ lớn (chỉ còn ở lãnh thổ Gia Định để nếu thuân lợi thì làm lực lượng "cách mạng," nếu bất lợị thì làm lực lượng cứu giá!). Tuy nhiên phải ghi nhận cả hai, Ông Diệm và Ông Nhu là những người liêm khiết, yêu nước, mặc dầu không có tài "Trị Quốc." Ông Diệm là một nhà hành chánh tận tụy với dân, với nước.
Nhưng ... gia
đình Ông Diệm PHÁ NÁT VIỆT NAM
CỘNG HÒA, TÀN ÁC
với dân Miền Trung, THAM NHỮNG, BẦN TIỆN
bằng cách giết người trong việc cạnh tranh kinh doanh.
Không thể vì thương Ông Diệm mà nói rằng Ông Diệm
không có trách nhiệm. Làm nguyên thủ quốc
gia mà để cho một Ông Anh và một Thằng Em phá nát quốc
gia như thế thì đâu có tài lãnh đạo đất nước. Tôi
rất quý tấm lòng của Nhà văn Trang Y Hạ.”
Trần
Việt L.
Tôi
nói thật, nếu là “Tốt nghiệp Học Viện Quốc Gia Hành
Chánh” thật, thì không thể viết bừa bãi như vậy.
(Ông
cho
biết
là người Quảng
Nam, gia đình theo đảng
Đại việt, quốc dân đảng,
năm
nay đã tám mươi
[80]
tuổi).
Tự nhận là người khoa
bảng mà viết
văn bất nhất (lúc khen, lúc chửi) và
gọi:
“Thằng em
(ông Nhu) phá nát quốc gia;
Ông Diệm Phá
Nát Việt Nam Cộng Hòa; Ông
Diệm Tàn Ác; Ông
Diệm Tham Nhũng, Bần
Tiện; Ông Nhu Không Có
Tài; Ông Diệm Không Có Văn Tài, Ông
Diệm và Ông Nhu
không Có Tài”.
Xin
mời ông Trần Việt L xem qua thành phần chính phủ của
nền Đệ Nhứt Cộng Hòa để thấy rõ chính phủ Ngô
Đình Diệm: - Có tài hay không có tài? - Có đàn áp giáo
phái hay không?
NỘI
CÁC CHÍNH PHỦ NỀN ĐỆ NHỨT CỘNG HÒA
Gồm:
18 Bộ Trưởng:
-
Người bên Phật giáo giữ : 8 Bộ trưởng
-
Người bên Công giáo giữ : 5 Bộ trưởng
-
Người bên Khổng giáo giữ : 5 Bộ trưởng
Cấp
tỉnh có: 38 Tỉnh:
-
Người bên Phật giáo giữ : 26 Tỉnh trưởng
-
Người bên Công giáo giữ : 12 Tỉnh trưởng
Tướng
lãnh có 16 tướng:
-
Người bên Phật giáo : 13 Tướng
-
Người bên Công giáo : 3 Tướng
Chánh
Văn Phòng Tổng thống Ngô Đình Diệm:
-
Ông: Võ Văn Hải. Người Phật giáo
Chánh
Văn Phòng Ông Cố Vấn Ngô Đình Nhu:
-
Trung tá Phạm Thư Đường. Người Phật giáo.
(Nguồn:
Thư Viện).
Tình
hình miền Nam (loạn sứ quân) lúc đó. Điều hành quốc
gia muôn vàn khó khăn, nhất là buổi ban đầu dựng nước!
Dù gì thì hai Cụ cũng đã chết, bia mộ của hai Cụ
không được ghi tên (cúng cơm) từ năm 1963 cho tới hôm
nay và chẳng một ai thăm viếng nhang khói! Ông lại hù
dọa tôi “Anh nên dè dặt, thận trọng, khách quan khi
viết về chính trị”. Xin thưa: Tôi đã viết “Hồi Ức
Về Tổng Thống Diệm”!
Năm
nay (2025) là tròn năm mươi năm [50] mất miền Nam tự do!
Vậy mà một số người quốc gia tỵ
nạn vẫn còn hằn học thù hận “lịch sử”! Lịch sử
của một thời tự do mà chính họ đã sống ở trong vòng
tay của lịch sử thân yêu đó. Buồn và đau xót lắm
thay!
Xin
hãy Công Tâm với lịch sử! “Nếu anh bắn vào quá
khứ bằng súng lục. Tương lai sẽ bắn vào anh bằng đại
bác”. Thi sĩ: (Gamzatov, thuộc quốc gia Daghestan).
Một
số sử gia có lương tri, viết về “Nền Đệ Nhứt Cộng
Hòa” với lòng chân thành và tôn trọng sự
thật. Tôi giới thiệu hai cuốn sách sau đây mà tôi
đã mua: “THIÊN MỆNH KHÔNG CÒN” (Hoa Kỳ Phản Bội
Tồng thống Việt nam Ngô Đình Diệm). Tác giả: Giáo
sư đại học (GEOFFREY D. T. SHAW). Nhà xuất bản tiếng
Anh: IGNATIUS FRESS SAN FRANCISCO. (Bản dịch tiếng Việt:
Decency & Clarity, Inc.).Và, cuốn “ĐỜI
MỘT PHÓNG VIÊN & NHỮNG NGÀY BÊN CHÍ SĨ NGÔ ĐÌNH DIỆM
(Tái bản lần thứ 10). Tác giả: Văn Bia (Nhân Ảnh Xuất
Bản 2018).
Một
người lính, quên lời thề: “Tổ quốc – Danh dự –
Trách nhiệm”, ném bom thủ đô (Dinh Độc Lập) mà tự
hào sao? Giết người đã xây ngôi nhà tự do để có chỗ
tá túc mà tự hào sao? Giết vị nguyên thủ công chính và
yêu nước mà tự hào sao? Tổng thống Ngô Đình Diệm,
nói: “Nếu Việt-cộng thắng, thì quốc gia
Việt-Nam cũng sẽ bị tiêu-diệt và sẽ biến thành một
tỉnh nhỏ của Trung-Hoa Cộng-sản. Hơn nữa toàn-dân sẽ
phải sống mãi mãi dưới ách độc-tài của một bọn
vong-bản vô gia-đình, vô tổ-quốc, vô tôn-giáo”.
(Trích: diễn-văn buổi khánh thành đập Đồng Cam
(Tuy-Hòa) ngày 17.9.1955).
Thánh
Phaolô nhắn nhủ với cộng đoàn (Cô-lô-xê 4,6): "Lời
nói của anh em phải luôn luôn mặn mà dễ thương, để
anh em biết đối đáp sao cho phải với mỗi người. Trước
khi nói, tự hỏi lời
sắp nói có đúng không? Nó có tử
tế không? Nó có cần thiết không?
Tổng
thống Donald John
Trump nêu khẩu hiệu
“MAGA” – (Make
America Great Again) là
cả một tâm lòng
yêu nước,
cũng vì làm cho nước
Mỹ vĩ đại trở lại mà ông bị cả một guồng máy
“đối lập” đánh
tơi bời hoa lá trong mấy năm qua!
Nếu
Hoa Kỳ không mạnh lên thì nền tự do dân
chủ sẽ mất.
“Nếu
đất nước này mất tự do, chúng ta sẽ không
còn một nơi nào trên trái đất để chạy trốn”.
(Tổng thống Hoa Kỳ Ronald Reagan). Và
“Nếu
mất tự do ngôn luận con người sẽ như một bầy cừu
bị dẫn tới lò sát sinh”. (Tổng
thống Washing ton).
Người
tỵ nạn chỉ là -
“Người
Có
Quốc
Tịch”
chứ không phải là công dân đích thực của quốc gia sở
tại. Đừng
tự hào ta là
con của thượng đế mà
vỗ ngực xưng tên
“Mày
biết bố mày là ai không?”
trên
vùng
đất tạm dung thân!
Lâu
nay những hãng truyền thông dòng chính, những nhà tỷ phú
Mỹ họ vốn không mấy ưa thích tổng thống Trump, thì
nay họ đã nhận ra đâu là Chính Nghĩa đâu là Tà Quyền
và họ đã quay đầu trở lại nhiệt tình ủng hộ tổng
thống Trump. Ví dụ: - Amazon, - CoCa Co-La,
- Tim Cook, tổng giám đốc đại tập đoan Apple, -
Jeff Bezos của Washington Post, - Mark Zuckerberg của Facebook, -
Sam Altman của AI ChatGPT, - Google, - Twitter… Và, còn rất
nhiều tập đoàn kinh doanh lớn và tỷ phú Mỹ cũng đã
phấn khởi tặng tiền cho tổng thống Trump trong ngày đăng
quang nhậm chức. Đó có phải là: “Hữu
xạ tự nhiên hương” hay không?
Hãy
nghe Ông Donald J. Trump nói:
-
"Chưa bao giờ có một Tổng thống nào bị đối xử
tàn ác và bất hợp pháp như Tôi. Các thẩm phán và công
tố viên Đảng Dân chủ tham nhũng đã chống lại đối
thủ chánh trị là một Tổng thống như Tôi, ở mức độ
bất công chưa từng thấy trước đây. Những thẩm phán
tham nhũng, hoặc những thẩm phán mù quáng trước lòng
căm thù của họ đối với tôi và hệ tư tưởng chánh
trị của tôi để “làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại”
Và:
Tổng Thống Trump
từng tuyên bố: "Nếu
bạn đến Mỹ từ một quốc gia khác và cố gắng mang -
chủ nghĩa thánh chiến, - chủ nghĩa bài Mỹ - chủ nghĩa
bài Do Thái vào trường đại học của chúng tôi, chúng
tôi sẽ ngay lập tức TRỤC XUẤT bạn." .
Và tổng thống
Trump kêu gọi hủy
bỏ ngay lập tức tất cả các chương trình "Lý
thuyết chủng tộc quan trọng ở
trong trường
học. Bởi sự hùng mạnh của nước Mỹ, không phải xây
dựng trên sự thù hận!"
.
Cuối
cùng, là xin các ông bà tỵ nạn làm truyền thông - các
vị muốn viết thì cứ viết, nói gì thì cứ nói - nhưng
tuyệt đối đừng nhân danh ai, đừng diện cho ai - bởi
các vị không có quyền gì để “nhân danh và đại diện”
(Người Việt Hải Ngoại). Quý vị
hãy tự xác nhận “tọa độ” đang đứng ở đâu nơi
xứ Hoa Kỳ nầy.
“Chở
bao nhiêu đạo thuyền không khẳm, Đâm mấy thằng gian
bút chẳng
tà”.
(Thi
sĩ Nguyễn Đình Chiểu)
Xin
mượn hai câu Thơ cổ để bày tỏ tâm lòng. “Hoàng
hoa linh lạc vô nhân khán, Độc tự khuynh tâm hướng thái
dương”.
Tạm
dịch thơ: (Hoa vàng
rụng thế nhân nào đâu thấy. Một
thân trơ
lặng lẽ ngóng
bình minh).